Tháng Năm học trò

Nếu thấy tiếng ve hát vang trên đường phố

Làm náo nức trái tim cho ta nhớ …hè về…..

Tháng Năm học trò lại đến với màu hoa phượng vĩ rực rỡ nơi góc phố và tiếng ve kêu râm ran trên mọi nẻo đường. Những âm thanh đó làm kí ức học trò lại dội về trong trái tim mỗi người.

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

hanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Bạn cần hỗ trợ?