Tháng tư học trò

Tháng tư về. Gió hát khúc ca giao mùa da diết bằng những cơn mưa lá xà cừ xào xạc, bằng hương thơm loa kèn đằm thắm và những ân tình của nàng xuân gửi hạ. Ta bâng khuâng trong một chiều tháng tư đầy thơ mộng, đôi chân như nhảy nhót, ríu ran cùng chim ca, hoa lá, đất trời…

Nỗi nhớ về miền xa xưa cũ cứ đầy ắp, bất chợt bị đánh thức khi tháng tư vừa chớm ngõ. Là những ngày tháng tư dịu ngọt, bận trên người màu áo trắng học trò tinh khôi cùng đám bạn. Đi giữa sân trường ta nhặt một chiếc lá xà cừ cầm trên tay rồi khe khẽ trao cho cô bạn thân với ánh mắt trìu mến.

Tháng tư vẽ lên sự hồn nhiên, nhí nhảnh tuổi học trò vô tư, không âu lo vướng bận. Nhưng rồi lại nôn nao khi tháng ngày sắp cạn, những bài giảng của thầy cô dần đi về những ngày cuối cùng. Tuổi học trò năm cuối cấp! Mỗi ngày đi học ta cảm thấy chỗ ngồi mình thân thương đến lạ, tiếng trống trường bao nhiêu năm giục giã nay cũng nhưng nhức nỗi nhớ thương.

Tháng tư lấp lánh trang lưu bút in bóng hình chữ viết của bạn bè. Cái thời công nghệ còn chưa hiện đại, ai cũng làm một cuốn lưu bút thật dày, thật to. “Viết cho mình vài dòng nhé?”, lời đề nghị ngắn gọn nhưng đầy tình cảm dạt dào. Cầm lưu bút của bạn mới hay được nhiều điều bất ngờ. Từ lời tự bạch của chủ nhân tới lời thú tội của các thành viên trong lớp và cả những dỗi hờn, trách móc tuổi học trò ngây thơ.

Thương vô cùng những kỷ niệm của năm xưa, chuyện giấu giày thể dục của cô bạn mập nhất lớp, thương vẻ mặt lo âu của nhóm ngũ quái trốn giờ ngữ văn đi chơi bị cô giáo bắt mời phụ huynh lên họp chỉ vì một phút nông nổi. Cánh bằng lăng đầu mùa rụng xuống, học trò khẽ nhặt ép khô làm cánh bướm đính kèm trang lưu bút… càng làm thêm mùa chia xa khắc khoải tím nỗi nhớ mong.

Tháng tư đi cùng năm tháng học trò, cùng nhau học hành và mơ mộng. Sau những giờ học mệt nhoài, ai còn nhớ những buổi rong chơi quên thời gian với hương ổi, hương me, hương cóc ngập tràn? Những que kem mùa hè mát lạnh trong buổi chiều mùa hạ oi bức? Những vòng xe đạp nặng trĩu con trai chở con gái thấy thương? Có cả thời cả lũ nằm cùng nhau trên triền cỏ xanh mềm, nhìn lên bầu trời xanh biếc cùng nhắm mắt mơ ước ngày mai rồi lại cười xòa, mở to mắt, miệng ngoác cười thật rộng mặc kệ ngày mai, còn hôm nay phải thật hạnh phúc.

Tháng tư vẽ những âu lo trong nét mặt học trò tuổi 18 khi đứng trước lựa chọn ngã rẽ của cuộc đời, chọn cánh cửa trường đại học mình bước tới. Tuổi 18 chênh vênh, chập chững giữa cái ngưỡng tập tành làm người lớn. Những lựa chọn dẫu đúng dẫu sai, dẫu mãn nguyện hay nuối tiếc thì cũng đều phải có trách nhiệm với chính bản thân mình.

Có những người gạt nước mắt, tự khép cánh cửa đại học của mình lại vì hoàn cảnh gia đình. Những lúc đó thật sự ta muốn giúp bạn nhưng bản thân ta hèn mọn, như hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc bao la rộng lớn chỉ biết ôm bạn thật chặt an ủi, sẻ chia giọt nước mắt nóng hổi trên vai. Tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng học hành chăm chỉ vì bản thân, gia đình, thầy cô và cả vì ước mơ của bạn đang dang dở.

Tháng tư vẽ vụng dại của chàng trai “to gan” dám viết thư tỏ tình cô bạn trong lớp nhưng không dám đưa trực tiếp mà để trong hộc bàn, vô tình bị bọn bạn bắt gặp chọc trêu đến ửng cả má như quả cà chua. Cô bạn cũng vì chuyện tình cảm vụn vặt mà từ mặt cậu bạn cùng lớp. Để rồi đến khi sắp xa nhau mới nhận ra rằng bản thân chấp nhặt, ương bướng khó chịu.

Năm tháng ai rồi cũng sẽ lớn lên, lúc ngoái nhìn về quá khứ mới thấy thương, thấy tiếc tháng ngày tươi đẹp đó. Rồi lại thầm nói hai từ… “giá như”

Đó là nơi ta được khóc, được cười với những cảm xúc chân thành nhưng cũng thật ngờ nghệch của tình yêu đầu đời. Là nơi chia tay quãng thời gian hồn nhiên, vô tư thiếu thời để đặt chân đến thế giới của người lớn... 
Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng...

(Sưu tầm)

Bạn cần hỗ trợ?